Tuần trước tôi và các thành viên trong nhóm đã giới thiệu bản thân mình xong thì tuần này chúng tôi lại tiếp tục với nhiệm vụ được bốc thăm ngẫu nhiên với các chủ đề là:

①  Cuộc chiến với Covid 👾❌ 

②  Tự hào Khoa Điện 🤖❤️‍🔥 

③ Chào mừng 20/11 🌟👩‍🏫 

④ Phòng chống đa cấp 🙅‍♀️🙅‍♀️

  Chủ đề của nhóm tôi là Cuộc chiến với Covid

Và đây là bài làm của nhóm tôi(nhóm 2) "motivated mind"

Trong đống đổ nát của thành phố hoang tàn, có một cậu bé đang vùi mình trong đám gạch như thể cậu mong rằng lớp bụi bặm bám trên da cậu có thể giúp cậu xua tan đi màn đêm lạnh giá. Bên ngoài gió vẫn rít gào, mang theo từng lời ai oán của những linh hồn không thể siêu thoát. Chúng dường như muốn thổi tung túp lều gạch nát của cậu. Các trận động đất tiếp nối nhau diễn ra, xô đổ những căn nhà vốn đã yếu ớt nay lộ ra nền móng trơ trọi. Cậu sợ lắm và lạnh nữa, đôi má cậu nhợt nhạt, khóe môi run lên từng hồi, ngay đến cả việc thở thôi cũng khó khăn. Đây đã là đêm thứ ba kể từ khi cậu nhận thức được rằng bản thân đang tồn tại; hay ít nhất là cậu nghĩ như vậy, bởi ngày đêm tại nơi này là vô nghĩa, chỉ có bóng tối bao trùm. Cậu không biết tại sao cậu lại ở đây, ai là người sinh ra cậu, thậm chí là vứt bỏ cậu. Cậu chỉ biết rằng phải luôn tiến về phía trước nhưng bản thân cậu lại không rõ mình đi vì điều gì? Có những lúc lồng ngực cậu lại đau đến quặn thắt lại, là do trái tim ư? Không, cậu không thể cảm nhận được nhịp đập của nó kể từ khi cậu tỉnh dậy tại nơi đây rồi. Điều đó thật vô lý! Cậu cảm thấy trống vắng, cô độc, bối rối, bơ vơ và sợ hãi, tựa một tia sáng nhỏ lay lắt đang dần bị màn đêm nuốt chửng. Đã bao lần cậu tưởng rằng mình đã phát điên, cậu la hét đến khi cổ họng vỡ tan, cuộn nắm tay đấm vào khoảng không đen kịt trước mặt, ném tung đám gạch khiến cho bụi mù xộc thẳng vào mũi, làm cậu ho như muốn lộn hết tim gan ra ngoài, nếu cậu có. Kỳ lạ ở chỗ, tại thế giới này cậu không thể chết, cậu biết mệt nhưng không cần ăn, cũng chẳng cần ngủ. Nơi đây là một cơn ác mộng bất tận đang tra tấn tinh thần hòng chiếm lấy linh hồn cậu. Và rằng cậu luôn phải lo lắng mỗi khi trực giác mách bảo có gì đó đang theo dõi mình, chỉ trực chờ xé nát cậu ra. Mỗi lần như vậy cậu lại chạy, chạy cho đến khi đôi chân rã rời và đôi mắt mờ đi khi cậu cố hớp lấy từng giọt không khí. Đó là ma hay là quỷ, là quái vật hay chỉ đơn giản là do tự thân cậu mường tượng ra? Cậu không quan tâm nữa, bởi càng ngày tần suất của loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn... “Nó” có thực. Thành phố này là địa bàn của “Nó”. “Nó” đang đến gần. “Nó” càng ngày càng giỏi lần theo những dấu vết cậu tạo ra. “Nó”... đã tìm thấy cậu. “Nó” đến, khi cậu đang ở trong trạng thái điên loạn, ít phòng bị và dễ tổn thương nhất. Để mà miêu tả thì “Nó” là một loại vật hình cầu lơ lửng trong không trung, mang trên mình những chiếc gai bén nhọn rỉ ra thứ nước đục ngầu. Thực quá kì lạ để gọi là một “sinh vật”. Hai chân cậu tê liệt vì sợ. “Nó” đang tiến đến gần cậu, chậm rãi và từ từ tựa như đang tận hưởng khuôn mặt hoảng loạn cứng đờ của cậu. May mắn thay, mùi tanh hôi khủng khiếp từ thứ nước mà “Nó” rỉ ra đã kéo cậu về với thực tại. Trong đầu cậu vang lên: “Chạy!”. Ngay lập tức “Nó” đuổi theo cậu. Tuy khá chậm chạp nhưng đối với đôi chân nhỏ nhắn của một cậu bé, tốc độ của “Nó” là vừa đủ để khiến cậu kiệt sức. Nó sử dụng những chiếc gai hệt như xúc tu, quằn quại một điệu nhảy khát khao đem đến sự thống khổ. Cậu đang dần mất sức. Cứ mỗi một lần nó tiếp cận được cậu là một lần ánh sáng trong đôi mắt cậu lại trở nên yếu hơn. Cơ thể cậu cũng mờ nhạt dần đi. Cậu biết, nếu để “Nó” chạm vào cậu, cậu thực sự sẽ chết. Vì thế cậu liên tục thúc ép đôi chân vốn mỏi nhừ của cậu chạy nhanh hơn, đến nỗi bàn chân dù đã mất cảm giác nhưng nó vẫn không ngừng di chuyển. Cậu chạy mãi, chạy mãi cho đến khi chạm tới rìa của thành phố; hiện ra trước mắt cậu là một Không gian yên tĩnh phẳng lặng đến rùng mình. Cậu không suy nghĩ nhiều mà phóng vụt thẳng vào đó. Từ giây phút cậu bước qua lằn ranh vô hình chia tách thành phố và khoảng không gian ấy, “Nó” chợt dừng lại. Đồng thời cậu nhận ra, không còn tiếng gió rít gào mỗi đêm, cũng chẳng còn nỗi sợ nào đeo bám cậu nữa. Cậu ngồi bệt xuống, thở hổn hển vì mệt nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Thân thể cậu giờ chỉ còn loáng thoáng những đường nét trôi nổi trong không khí. Ánh sáng trong đôi mắt cậu lập lòe chớm tắt. Cậu đã an toàn, ít nhất là trong khoảnh khắc hiện tại. Cậu cười một cách đau đớn rồi ngất lịm đi.  Bỗng, “Nó” rống lên từng hồi giận dữ và lẩn khuất dần vào bóng đêm của thành phố, dường như đang chờ đợi con mồi tiếp theo...Rất lâu, rất lâu sau, cậu cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Thứ đầu tiên ập vào mắt cậu chính là thứ ánh sáng mà rất lâu rồi cậu chưa được nhìn thấy, là ánh sáng mặt trời đang rọi vào từ khung cửa sổ. Cậu nằm trên chiếc giường êm ái trong căn phòng trắng toát, tận hưởng vòng tay ánh sáng ấm áp mà quả cầu vàng rực ấy đem lại, trong lòng cậu liền nổi lên một cảm giác khoan khoái. Xung quanh cậu là những thiết bị cậu chẳng biết tên, cùng với người, những con người đầu tiên sau một khoảng thời gian dài vô cùng tận. Họ đang nói gì đó, hai trong số những người ấy lại gần cậu, một nam một nữ. Cậu lờ mờ thấy được những giọt nước mắt của người phụ nữ, ánh mắt mệt mỏi của người đàn ông, nhưng trên miệng hai người lại nở một nụ cười.


Bạn có thể tìm hiểu rõ hơn về các hoạt động của CTV ban phong trào khoa điện tại đây: